Bao nhiêu lâu mà sao em chưa thể
Quên một người mà có lẽ cần quên
Cũng chẳng biết là đã bao nhiêu đêm
Lệ em chảy khóc ướt mềm cả gối
Cơn mưa chiều nay bất chợt giăng lối
Đưa em về miền sáng tối tình ta
Từng hạt mưa sao không thể xoá nhòa
Những kỉ niện mà hai ta đã có
Em ước gì, mình có thể trút bỏ
Những muộn phiền đau khổ ở trong tim
Và dần dần em lấy lại niềm tin
Để có thể yêu thêm một người nữa