Em quên khóc, quên buồn, quên nhu nhược
Em phải chạy từng giờ
Đánh cược
Với thời gian
Em chẳng còn thả nỗi nhớ đi hoang
Và chẳng thiết cái gì là lãng mạn
Cảm xúc trong em, đã gần khô cạn
Vì cái gì
Vẫn vô hạn
Yêu em?
Em chẳng còn là cô bé lọ lem
Chẳng vì kẹo, vì kem mà cười tít
Em vẫn khóc, vẫn cười
Nhưng là diễn kịch
Vì cái gì
Vẫn mờ mịt
Tin em?