Vẳng đâu đây từng lời than mỹ nữ
Một kiếp người với bao phũ phàng nhân
Ngó xung quanh chẳng có nổi người thân
Ôi ta chỉ khách qua đường hơn kém
Xin hàng lệ cho lời Thơ gái điếm
Tủi nhục nhằn em cánh bướm đường đông
Đêm vắng khách sương tràn có lạnh không?
Em cứ nép vào vai mong bớt tủi